• Trẻ mãi không già ! (01/2012)
  • Thăm thầy Ngọc 20/02/2011
  • LM. Hoàng-Minh-Thư hiện nay.
  • Chờ nhau tại nhà bạn Thủ Quỹ
  • Lối về Trường xưa 2
  • Lối về Trường xưa 1

Liên hoan 19/12/2010.

Cập nhật: 2022-08-08 20:00:27

Theo như đã định trước : Vào lúc 11:30h ngày 19 tháng 12 năm 201... more

Cập nhật: 2022-09-25 00:19:51

Hello! Ông Họg Giả ơi! Gần n...

Cập nhật: 2017-07-03 11:33:23

MỘT VÒNG THĂM HỎI Tôi mu...

Cập nhật: 2017-07-03 11:31:35

LAC BÚT Một vòng thăm hỏi...

Cập nhật: 2017-07-03 11:29:59

MỘT VÒNG THĂM HỎI - Hello Tuyết ,...

Cập nhật: 2017-07-03 11:29:08

MỘT VÒNG THĂM HỎI. - Hello Nancy , ...

Cập nhật: 2017-07-03 11:28:43

Lạc Bút Vòng Đời. ...

Cập nhật: 2017-05-02 20:41:42

Xin cảm ơn những lời chúc tốt ...

Cập nhật: 2016-02-13 09:09:53

xin chúc tất cả các bạn tro...

Cập nhật: 2015-06-26 19:42:56

Thật không ngờ được nhìn t...

Cập nhật: 2015-03-02 05:04:54

Chao cac anh chi!Thay hinh cac anh chi vui ve g...

Nhà Thờ An Lạc
Google Translate
Sức Khoẻ và Đời Sống
Yoga
free counters
  • THẦN CHẾT TRÊN CÂY LÊ - Phần 1 (2022-10-08 04:43:45)

 

 

 

THẦN CHẾT TRÊN CÂY LÊ

 

BÙI NGỌC HIỂN

phóng tác theo truyện cổ Pháp

 

MỘT

       NGÀY xưa, xưa lắm, tại một ngôi làng nghèo nàn nằm hẻo lánh đâu đó trên mặt đất, mà chẳng ai còn nhớ là nơi nào, có một bà goá già. Chồng mất đi, không để lại cho bà lấy một mụn con, cũng chẳng để lại tài sản quý báu gì ngoài một túp lều đã rách nát dựng trên một mảnh đất con con, như người ta thường nói là  bé bằng... cái lỗ mũi, ở mãi cuối làng ít người lui tới, chỉ có bọn trẻ con ưa quậy phá, hoặc năm thì mười hoạ mới có khách bộ hành lạc lối bước đến đây, còn thì quanh năm suốt tháng hầu như không người lai vãng. Phía trước túp lều nát có một cây lê do ông chồng xin được giống tận đẩu đâu mang về trồng đã từ lâu lắm, ra trái ngon nổi tiếng trong làng, có điều cây không sai mấy. Khi bà goá còn khoẻ mạnh, đôi lúc người làng cũng nhờ bà làm chút việc vặt để đổi lấy bữa ăn qua ngày. Nay bà đã già, sức yếu, tay chân lóng ngóng, chẳng còn ai muốn nhờ. Vì thế, cây lê trở thành nguồn sống của bà. Với chiếc sào nhỏ, bà khều những quả lê chín đem đổi thức ăn.

Có thể nói chẳng ai chê những quả lê của bà già. Khổ nỗi cây lê đã không sai trái, lại thường hay bị trẻ vặt trộm. Không chỉ trẻ con, ngay cả những khách bộ hành – nói cho đúng thì cũng hiếm thôi – lỡ đường đói bụng khô cổ, đi ngang qua thấy những trái lê ngon mắt mà bà già chưa kịp hái, cũng thò tay vặt. Cho nên bà già đã khổ lại càng khổ, tuy ở một mình nơi hiu quạnh mà suốt ngày bà cứ phải rình cây lê. Những lúc bà đi vắng thì chẳng cách gì giữ được. Bà buồn rầu, luôn miệng than thân trách phận :

– Trời ơi, sao mà tôi cực khổ thế này ! Có khi chết lại còn sướng hơn ! Thần Chết ở đâu sao không đến đem tôi đi cho rồi ?

Thần Chết dù đã vài lần ghé qua, nhưng không đến đem bà đi, mà chỉ là để xin bà... một quả lê cho đỡ thèm ! Còn bà già, vì cứ kêu ca than vãn riết, cho nên người ta theo lời kêu ca ấy mà gọi bà là “bà già Cực Khổ”. Dù vậy, bà vốn tốt bụng, chả nguyền rủa ai bao giờ, nói gì đến chửi bới đánh đập ai. Chắc bạn cho rằng bà già hơi sức đâu mà đánh với đập ! Không phải, đó là bản tính của bà, khi còn trẻ trung khoẻ mạnh đã thế, có phải nay già nua tuổi tác mới vậy đâu. Đừng nghĩ bậy cho bà mà mang tội ! Bọn trẻ con có đến vặt trộm lê mà bà bắt được, bà cũng chỉ nhẹ nhàng bảo :

– Các cháu thương bà với, bà nhờ vào có mỗi cây lê này mà sống thôi !

Không phải bọn trẻ không thương bà, nhưng sức cám dỗ của những quả lê thường quá lớn, khiến chúng ít khi cưỡng lại được. Do thế mà bà già Cực Khổ vẫn cứ là bà già Cực Khổ. Một hôm, thánh Phê-rô được Chúa sai đi công cán, tình cờ ghé qua nhà bà thì gặp lúc trời đã tối. Ngài xin bà cho nghỉ nhờ. Mắt mũi kèm nhèm, chẳng biết khách là ai, nhưng bà vẫn vội vội vàng vàng đón vào. Chẳng những bà vui lòng cho thánh Phê-rô nghỉ nhờ, mà còn đem ra cho ngài mẩu bánh con là bữa tối của bà để khách đỡ lòng. Thánh Phê-rô cảm ơn, rồi làm bộ chẳng biết gì đến sự túng thiếu của bà già Cực Khổ, ngài bỏ tọt vào miệng một phát hết sạch. Thì đã nói đó chỉ là mẩu bánh con, mà sức thánh Phê-rô vốn xuất thân con nhà chài lưới, thì bõ bèn gì mà chẳng hết sạch mẩu bánh !

Xơi gọn mẩu bánh bữa tối của bà già Cực Khổ, thánh Phê-rô nằm dài lên cái chõng đã xiêu vẹo, mà bà già cố dọn cho tươm tất nhưng vẫn để lòi ra những chỗ thủng nát, rồi ngài nhắm mắt ngáy... vang như sấm, để bà già Cực Khổ muốn xoay xở sao cũng mặc !

Sáng hôm sau, thánh Phê-rô dậy đã sớm là vậy – thì ngài vốn con nhà lao động, ngay từ hồi chưa gặp Chúa Giê-su cũng từng quen dậy sớm rồi – thế mà đã thấy ở đầu chõng một cái đĩa mẻ trên bày ba quả lê chín trông rất ngon lành. Lần này thì ngài thật sự cảm động. Cầm cả ba trái lê trong tay, ngài gọi bà già Cực Khổ đến, nói :

– Này bà già, ta là thánh Phê-rô đây. Ta được Chúa sai đi vi hành trần thế. Ta thấy bà rất tốt bụng, cho nên nhân danh Chúa, ta sẽ làm cho bà ba điều bà xin, bất cứ là xin gì !

Bà già Cực Khổ không ngờ cái ông to khoẻ kia lại là thánh Phê-rô, nên luống cuống đôi chút. Nhưng rồi bà trấn tĩnh lại và thưa :

– Lạy thánh Phê-rô, xin đại xá cho con, vì con nay già lão quá, mắt mũi chẳng nom rõ ai với ai...

– Không sao đâu mà, ta biết, ta biết. Thôi, bà xin gì thì xin đi, ta sẽ làm ngay cho.

– Bẩm – bà ngập ngừng vì phải nghĩ xem nên xin gì cho đáng – bẩm, con xin ngài ban cho cây lê của con được sai trái...

– Ta chuẩn y điều thứ nhất bà xin. Thế điều thứ hai là gì nào ?

Lần này bà già không phải nghĩ lâu, bà xin :

– Bẩm, như ngài đã biết, cây lê của con cứ bị người ta vặt trộm mất...

– Ta biết rồi, bà xin gì thì cứ nói đi, đừng ấp úng nữa...

– Bẩm, xin ngài làm cho chỉ trừ con ra hễ ai đụng đến một quả nào trên cây lê của con là bị dính chặt vào cây, mà cả những ai đụng vào người dính trên cây cũng bị dính nốt, chỉ khi nào con cho phép mới gỡ ra khỏi được ạ...

Thánh Phê-rô phá lên cười ha hả, ngài phán :

– Ta cũng chuẩn y cả điều bà xin lần này nữa.Thế còn điều thứ ba ? Bà muốn gì nữa nào ?

Bà già ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ mãi, vẫn không biết nên xin gì với thánh Phê-rô, khiến ngài phải giục :

– Bà muốn gì thì cứ nói đi, đừng ngại.

– Bẩm..., bẩm...

– Bà nói đi.

– Lạy thánh Phê-rô, xin ngài đại xá, nhưng mà bây giờ con chưa nghĩ ra được là phải xin gì...

Thánh Phê-rô không lấy thế làm phiền, ngài vui vẻ bảo :

– Thôi được, nếu bây giờ bà chưa nghĩ ra thì cũng không sao. Ta đã hứa thì luôn giữ lời. Hễ khi nào bà nghĩ ra thì cứ xin với ta, ta sẽ chuẩn y điều bà xin ngay.

Bà già nghe thế rất đỗi hân hoan, bèn thưa :

– Lạy thánh Phê-rô, con xin đội ơn ngài, ngài tốt bụng quá.

– Thôi, giờ ta phải đi cho kịp làm hết các việc Chúa đã giao. Tạm biệt bà nhé.

Bà già cung kính :

– Bẩm vâng...

Thánh Phê-rô, tay cầm ba quả lê, ngoái lại dặn :

– Bất cứ lúc nào bà nhớ ra muốn gì thì cứ xin với ta, nghe !

– Bẩm vâng...

 

(Còn tiếp)

Gởi bài viết bình luận
Địa chỉ email  
Mã bảo vệ        
(Trong trường hợp muốn gởi file đính kèm, xin gởi qua email về địa chỉ ducminh1954@yahoo.com)
Tin khác:
Chữ nghĩa Tiếng Việt !
Kim Nhung mở đầu khu đất mới "Lạc bút..."
HOT LINE : 0907 019 720
(Kiều Công Độ)

HOT LINE : 0908 680 554
(Trần Thị Kim Trâm)

In Thời Trang
Nhà tài trợ 2
Copyright © 2010 www.anlacschool.com. All rights reserved.